Tiêu điểm Chủ nhà siêu cấp: đem lại sức sống mới cho ngôi nhà sau sự mất mát lớn
Chủ nhà siêu cấp Marianne đột ngột chỉ còn lại một mình ở Craftsman, căn nhà mà bà và người chồng quá cố đã cùng nhau sửa sang. Để xốc lại tinh thần, bà đã bắt đầu tự kinh doanh, chia sẻ nhà mình ở California để chào đón những vị khách từ khắp nơi trên thế giới. Bằng lời kể của chính mình, bà chia sẻ công việc đón tiếp khách đã đem lại luồng gió mới cho cuộc đời mình như thế nào và ý nghĩa của việc trở thành một nữ doanh nhân khởi nghiệp:
Có lại hơi thở cuộc sống, đón chào những con người trở lại với ngôi nhà là một điều ý nghĩa.
Khi mất Mike, tôi chỉ còn cảm giác mất mát, trống rỗng to lớn – một khoảng trống đúng nghĩa. Ông ấy đã thực hiện một cuộc phẫu thuật vào tháng 5 năm 2017 và mọi thứ được cho là theo đúng quy trình tiêu chuẩn. Nhưng biến chứng đã xảy ra và ông ấy đã không qua khỏi. Bốn ngày trước đó, chúng tôi còn mới kỷ niệm 26 năm bên nhau.
Con gái tôi từng chuyển về nhà để ở với tôi. Gần một năm sau, con bé lại chuyển đi và đột nhiên, tôi thấy mình thật cô đơn trong ngôi nhà này.
Tôi không nhớ được sự việc hay lý do cụ thể nào đã khiến tôi bắt đầu đón tiếp khách. Việc đó cứ thế xuất hiện trong suy nghĩ của tôi. Và sau đó, tháng 9 năm 2017, tôi đã có một chuyến đi để gặp gỡ bạn bè ở Oregon. Tại đó, tôi đã ở lại một căn Airbnb. Chủ nhà khi ấy là một người dễ mến, và tôi đã giải thích những gì đã xảy ra. Tôi bắt đầu hiểu ra rằng mình cũng có thể trở thành Chủ nhà lắm chứ.
Chồng tôi ra đi, khoản lương hưu của ông ấy cũng đi theo và đó là một tổn thất lớn về thu nhập. Tôi tự mình đi làm nuôi thân với nghề giáo viên, nhà văn và chuyên viên thiết kế cảnh quan. Tâm trạng của tôi khiến tôi khó lòng tập trung.
Trong hình dung của tôi, Airbnb là một nguồn thu nhập rất dễ kiếm. Nhưng đó là công việc. Hơn nữa, là một phụ nữ độc thân, chắc chắn tôi có lo ngại về vấn đề an toàn. Tôi đã mua khóa cho các phòng của khách và phòng của tôi, nhưng tôi nghĩ là tôi mới chỉ khóa cửa đúng một lần, khi có một người nhận phòng rất muộn vào ban đêm. Một người bạn của tôi – cũng là Chủ nhà – đã đề nghị tôi soạn phần mô tả nhà để thu hút những người tôi muốn đón tiếp ở đây, và cho đến nay việc đó có vẻ đạt hiệu quả tốt. Có thể tôi hơi ngây thơ, nhưng tôi tin chắc rằng hầu hết mọi người đều tử tế.
Đón tiếp khách đã trở thành cách để tôi bớt thu mình đi một chút. Nó trở thành một lý do khiến tôi phải giữ cho ngôi nhà sạch sẽ, một lý do khiến tôi phải tỏ ra dũng cảm. Tôi phải tự xốc lại tinh thần một chút. Đó hết thảy đều là những điều tốt đẹp.
Tôi nhớ Mike mỗi khi có người bước vào. Điều đó vừa là nỗi buồn, vừa là sức mạnh.
Ông ấy thích chăm chút cho ngôi nhà này. Ông ấy là thợ mộc. Chúng tôi mua ngôi nhà này vào năm 1995. Khi ấy, nó trông tồi tàn, nhếch nhác, và ông ấy đã biến nó thành một nơi ở tuyệt đẹp. Không hiểu sao tôi cảm nhận được tinh thần, nguồn năng lượng của ông ấy khi mọi người vào nhà, để ý đến phần mộc của ngôi nhà và trầm trồ "Ồ, tuyệt thật".
Tôi cảm thấy thật tự hào. Tôi cảm nhận được điều đó ở cả hai chúng tôi. Thật thú vị khi tôi có thể chia sẻ điều đó.
Ban đầu, tôi sẽ nói với khách rằng tôi vừa mất đi người chồng thân yêu. Rồi dần dần, đó không còn là điều đầu tiên tôi chia sẻ nữa.
Tôi đã may mắn xiết bao khi có được những vị khách mà tôi từng tiếp đón. Vì tôi sống ở Santa Monica, còn họ muốn ra bãi biển, bến tàu, rồi đến Venice, nên tôi không thực sự được gặp mặt họ. Tôi vẫn cần rất nhiều không gian và thật nhiều sự yên tĩnh, vì vậy công việc này là hoàn hảo.
Thỉnh thoảng chúng tôi lại cùng tán gẫu bên tách cà phê hay ngồi trên chiếc ghế xích đu ở bên ngoài, với ly rượu vang và gió biển mơn man. Một số vị khách thực sự là những người bạn dễ mến, dễ chuyện trò. Đó là một lời nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, như nó vẫn vậy.
Vị khách nọ là một cô gái trẻ. Tôi đã không nhắc tới việc Mike đã mất, nhưng có lẽ cô ấy đã để ý đến những bức ảnh của ông ấy trong nhà. Cô ấy kể với tôi rằng, bạn trai cô ấy đã mất vài tháng trước trong một vụ tai nạn. Nên tôi thấy thật tuyệt khi có thể chia sẻ không chỉ là một ngôi nhà, mà còn là một không gian để cô ấy tâm sự về nỗi mất mát của mình với một người đồng cảm. Còn với tôi, cô ấy là người mà tôi có thể chuyện trò về Mike. Hai chúng tôi có điểm chung, một sự đồng điệu đáng kinh ngạc. Chúng tôi đã nhắn tin vài lần. Cô ấy có thể trở lại hoặc không, nhưng trong một thời gian ngắn, chúng tôi đã cảm thông với cuộc sống của nhau.
Là Chủ nhà, chúng tôi chia sẻ không gian, nhưng đôi khi đó là nơi chúng tôi chia sẻ nhiều hơn thế.
Khi mở rộng cửa ngôi nhà của mình, tôi đã có thể trao đi một điều gì đó ngay cả khi tôi cảm thấy mình chẳng còn gì.
Bây giờ tôi đã có công việc kinh doanh riêng của mình. Và chúng ta có rất nhiều điều để nói về việc tự mình làm chủ và hoàn toàn tự quyết định về cuộc đời mình. Khi một người phụ nữ điều hành công việc kinh doanh của riêng mình, họ thực sự cảm nhận được mình có sức mạnh.
Chắc là mọi người sẽ thấy chuyện này có phần mê tín, nhưng đúng là có thứ gì đó thiêng liêng khi đón tiếp một người lạ. Là Chủ nhà, chúng tôi đóng vai trò người hướng dẫn cho những du khách đang mệt lử. Và khi chúng ta đau đớn, tổn thương và cô độc, sự tương tác và kết nối đó mang đến một chút tác dụng chữa lành.
Ảnh do Marianne cung cấp